Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010


***
1.
Đảo xa hoang vắng…
Tôi nhớ tới thơ tình của đá... anh... ơi!
Giữa mênh mông biển khơi, xôn xao đầy vơi
Ai gieo mầm xanh cho đá bập bềnh trôi?
Cô đơn nào không đau buồn tình duyên nhạt phai
Mùa thu nắng héo... vàng
biển thao thức suốt đêm dài
người đi mãi không... về...
...biển xanh trào sóng
biển sôi gào thét
tình yêu nồng cháy
tình yêu hờn dỗi...!
tình yêu hóa cô đơn rơi rơi giữa biển khơi..!
***
2.
Đảo xa hoang vắng…
Nơi sóng vỗ đêm ngày gợi nhớ... anh... ơi!
vấn vương trên biển khơi, xôn xao đầy vơi
bao nhiêu mầm xanh hóa đá lững lờ trôi?
Khi thu về hương hoa tàn tình thêm nhạt phai
Biển xanh đã úa... vàng
còn khao khát suốt đêm dài
người đi mãi không... về...
...biển xanh trào sóng
biển sôi gào thét
tình yêu nồng cháy
tình yêu hờn dỗi...!
tình yêu hóa cô đơn rơi rơi giữa biển khơi..!
-----------------------------(từ Việt Nam non nước ngàn năm- tập ca khúc của Phạm Vũ Hội- NXB Hải Phòng 1999)
***

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét