Thứ Bảy, 18 tháng 12, 2010

Thành phố- Màu xanh...




***


Hồn vô danh

(Mục Nam Quan- Trường Sơn- Hoàng Sa hay Trường Sa? bầu trời mù mịt mây đen!

-không ai biết dù ở phía bên này hay phí bên kia, họ đã nằm xuống nơi nào!)

----------------------------------------------

Năm bên cánh đồng hoang, vùi nông chốn rằng sâu, dạt nơi bến bờ xa...

Anh đã ngã xuống, thắm xanh cho ruộng đồng, cho thôn làng, cho quê mình sinh sôi... cho bao cuộc đời tươi vui... cho tiếng cười trẻ thơ...

Tên anh mãi mãi cuốn theo làn gió

Nào ai biết anh là ai? Và như thế trôi theo thời gian...

chỉ có đất trời, trong gió mưa bão nguồn, nhớ thương người anh hùng đã hy sinh...

nào ai lớn lên?

nào ai bước đi trên con đường xa?

nào ai nhớ tới Hồn-Vô-Danh?

Ngày ra đi, anh đã chia tay mẹ già và em yêu...

Ngày ra đi anh đã mang theo chiếc khăn hồng và cánh hoa thêu...

Và đôi mắt mẹ hiền sâu lắng

Và ánh mắt người tình trong trắng

Và mong muốn tới ngày chiến thắng...

sẽ trở về trong khúc ca khải hoàn, trong giấc mơ êm đềm, trong sống vui gia đình đắm say...

Ngày ra đi ngập trong súng bom lửa khói

đường nhuốm máu thắm, diệt quân xâm lăng, bừng lên muôn chí trai anh hùng...

đây hồn Bạch Đằng reo trong gió ngàn...

đây trận Rạch Gầm sôi trong sóng tràn...

ngàn muôn binh mã xông lên, Điện Biên bão táp phong ba, Trường Sơn muôn núi non xa...

và anh đã ngã xuống khi xông ra chiến trường, thiêu cháy quân thù xâm lăng

Và anh đã ngã xuống...

Và anh đã vĩnh viễn ra đi khi xông ra tiền tuyến...

Nào ai biết anh ở đâu? hồn thiêng núi sông lặng im, trời dâng khói hương trong mịt mù mây xanh...

Và anh đã ngã xuống

Và em mãi mãi nhớ về anh như mùa xuân cuộc đời..!

Hồn Vô Danh..!


----------------------------------------------(từ Việt Nam non nước ngàn năm- tập ca khúc của Phạm Vũ Hội- NXB Hải Phòng 1999).

***



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét